chắc như vậy.
Mà tôi dám chắc như vậy vì chính tôi là tác giả của lá thư đó.
« Chị Tuyết,
Cả năm rồi, chị có khỏe không? Phần em thì em phải đi xa đến hôm nay mới về lại thành phố. Nhớ đến chị nên em viết vài hàng cho chị đây. Chắc chị còn nhớ chuyện đã xẩy ra cách đây đúng một năm, 3 ngày tuyệt vời … chị đã cho em biết bao sung sường. Chị còn nhớ không? Em thì vẫn còn nhớ, em nâng niu kỷ niệm đó. Em thèm gặp lại chị. Chị có cho phép không? Em chỉ e ngại là chị đã vùi kỷ niệm đó vào xọt rác rồi! nếu chị cho phép thì em cũng xin đặt điều kiện với chị: em mong muốn hoàn cảnh của lần này sẽ giống như lần trước. Chị đừng nghĩ lầm, không phải em cần phải bắt cóc chị nữa đâu, nhưng em mong muốn chị chấp nhận đến gặp em với chiếc khăn đen bịt vào mắt. Em muốn thương yêu chị nhưng em không thể lộ mặt ra được vì nhiều nguyên nhân riêng. Em ước mong được chị chấp nhận lời yêu cầu, hay đúng hơn là lời khẩn cầu của em. Nếu được thì tối ngày thứ bảy, chị đến địa chỉ này. Chị tự bịt mắt rồi em sẽ đến « bắt cóc » chị 3 ngày.
Chị Tuyết, em nhớ chị lắm. Hãy đến với em. »
———————————–
Tôi biết là chị sẽ đến với tôi nhưng tôi thì thật sự, tôi không biết mình sẽ đi về hướng nào. Tôi như người thủy thủ đã mất cái la-bàn, cứ tiến tới mà không biết là hướng đó có đúng hay không! tôi chỉ biết là khi chị đến với tôi, tôi sẽ mừng rỡ mở rộng hai tay ra đón chị, tôi sẽ âu yếm nâng niu chị, tôi sẽ hôn chị nồng nàn rồi tôi sẽ làm cho chị rên lên vì sung sướng, và nếu chị đồng ý thì tôi sẽ lấy trinh tiết của chị, sẽ làm tình với chị cả ngày … nhưng rồi sau đó thì sao? tôi sẽ có đủ can đảm để yêu chị ngoài ánh sáng hay không? Tôi có dám thú thật với chị không? và nếu tôi có dám nói tất cả sự thật cho chị nghe thì cái gì sẽ xẩy ra? tôi không có câu trả lời. Tôi chỉ biết phó mặc cho định mệnh đưa đẩy. Hiện tại thì tôi chỉ biết là tôi nôn nóng chờ đến ngày thứ bảy để được ôm chị vào lòng. Để được thương yêu chị ….