Trước khi sang Nhật em các bác đã xác định sang đây để học hỏi kỹ thuật tiên tiến của nước bạn sau này trở về phục vụ, xây dựng quê hương, quyết không dính dáng gì đến chuyện ăn chơi phung phí, dành tiền mua nồi cơm điện, mũ bảo hiểm, loa đài mang về nhà. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, hàng ngày đi làm đều gặp trên đường hoặc trên tàu điện nhiều em Nhật xinh như búp bê, da trắng không tì vết, váy quần tha thướt đã làm khát vọng tình dục tưởng như đã tắt trong em lại bùng lên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Hơn nữa, quá mệt mỏi với cuộc sống đầy những lễ nghi, nguyên tắc của hội Nhật, em các bác cũng muốn kiếm hàng Nhật để thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng.
Việc đầu tiên em các bác làm là lên mạng tìm kiếm về dịch vụ sex của Nhật Bản ( Fuuzoku) tại khu vực đang sống. Các cơ sở dịch vụ đều có web site quảng bá riêng, hướng dẫn cụ thể về cách thức, giá cả, loại hình dịch vụ và điều quan trọng nhất là có phần giới thiệu nhân viên ngay trong trang web. Tất cả thông số về nhân viên đều được đăng tải như tuổi tác, số đo 3 vòng, tính cách, nhận xét của người quản lý ( dù có thể là thằng đấy nói láo), chỉ duy nhất có một điều hạn chế là không cho lộ rõ mặt nhân viên. Nhưng không sao, qua những thông tin đăng tải cùng với những bức ảnh mẫu hàng em các bác cũng chọn ra được một vài em ưng ý nhất của mỗi cơ sở với số đo 3 vòng chuẩn người mẫu cùng với nước da mà em cảm nhận rằng là trắng. Vứt bỏ bộ complet sẫm màu cùng cái càvạt ngột ngạt, mặc lên người quả quần bò xanh màu nước biển, chiếc áo phông trắng thể thao mới tậu, thêm quả kính DÂM đúng nét văn hóa của dân ăn chơi Hà Nội, em các bác hòa vào dòng người nườm nượp, hối hả trên phố trong một buổi chiều thứ bảy nhạt nắng. Người Nhật đi một mình gương mặt vô cảm lao nhanh về phía trước, trong khi mình cứ ngẩng cổ tìm địa chỉ của tìm địa chỉ cái love hotel – giống như kiểu nhà nghỉ nhà mình có liên kết với các cửa hàng.
Không hiểu có phải do điều kiện địa lý nhiều núi, dân số đông hay không mà các khách sạn, nhà nghỉ của Nhật bình thường có diện tích rất khiêm tốn, phòng đặt giường chỉ tầm 5m vuông nhưng được cái sạch sẽ và tiện nghi. Sau khi lấy phòng, nghĩ đến cảnh cùng một em Nhật nhẹ nhàng có làn da trắng muốt lăn lộn trong căn phòng tí hon này, em các bác run run lấy tờ giấy đã ghi chú ở nhà gọi điện cho cửa hàng đầu tiên trong danh sách.
- “ Xin chào quý khách, cửa hàng ABC”
- “ Xin chào, tôi muốn sử dụng dịch vụ của cửa hàng”
- “ Xin lỗi, anh có phải là người nước ngoài không ?”
- “ Vâng !”
- “ Xin lỗi, cửa hàng chúng tôi không phục vụ cho người ngoại quốc”
Thế là ngay cuộc gọi đầu tiên, em các bác đã sốc khi bị từ chối. Trước đây, có nghe qua phong phanh là bọn Nhật không cho người nước ngoài sử dụng dịch vụ, nếu có thể chỉ là đi cùng thằng Nhật khác dẫn đi thì hôm nay đã được tận mắt chứng kiến. Trong đầu mình bắt đầu sôi lên, kể cả có tiền cũng không được chơi, tức quá; tại sao bọn này lại không cho người nước ngoài chơi nhỉ ??? Em bèn thử gọi cho các cơ sở khác, cũng bị từ chối với lý do tương tự. Mẹ kiếp, thị trường nội địa của bọn này cũng đủ cho chúng nó rồi, đất nước giàu thứ 2 thế giới cần đéo gì khách nước ngoài, chắc vậy, chẳng bù cho mấy em Việt Nam chỉ thích Tây và Việt Kiều. Bỗng một tia chớp vụt lóe qua đầu chim, có cách rồi. Lại bốc máy lên gọi
- ……
- “ Xin lỗi quý khách tên gì?”
- “ Mình tên Yabe” ( Lấy bừa tên của anh thủ tướng Nhật bây giờ)
- “ Hình như anh Yabe không phải là người Nhật”
- “ À, tôi bé sinh ra ở Nhật, sau đó chuyển ra nước ngoài sống và làm việc thời gian dài”
- “ À, thế à ( giọng vẫn ngờ vực), thế… anh đang ở đâu?”
- “ Khách sạn XYZ, phòng XXX”
- “ Vâng, chúng tôi sẽ gọi lại xác nhận”
Gọi lại xác nhận là cách làm của hội Nhật, để xem khách gọi yêu cầu có phải đúng từ địa chỉ đó không. Sau khoảng 3 phút, nhận được điện thoại của lễ tân nối máy có người muốn gặp.
-“ Ngài Yabe…À, anh là người nước nào vậy”
“ Tóm lại, người bên ông có thể đến được không ?”